anh:
không nhắn tin: bởi anh sợ làm phiền Em khi Em đang nhắn tin với người khác
bởi anh có quá nhiều điều để viết, có cảm giác tin nhắn điện thoại, facebook, zalo chẳng thể chứa hết được
đã có lần anh nhắn rất dài Em than "cứ chơi kiểu tin nhắn dài!", nên anh sợ anh làm Em rối trí - bởi Em - con gái, đơn giản mà: nhưng có những lúc, từ lâu rồi và nó thì đã có nhiều, anh không dám nhắn tin bởi anh sợ anh nhắn nhiều quá Em không hiểu hết lời anh rồi lại than "nói nhiều!"
nhưng
quả thực Em có biết giá mà anh chẳng phải nói điều gì, bất cứ điều gì, chúng mình cứ hiểu nhau theo một cách nào đó mà cứ vui ấy, thế có phải tốt không!
và đúng thực
có lúc anh không muốn nhắn tin hay chat với Em, bởi anh biết, độ lâu mỗi lần mes đến là như thế nào: - mà khoảng cách chờ đợi ấy dù lâu bao nhiều, ngắn cỡ nào, thì anh lo sợ anh đang làm gì đó với một ai đó mà không phải anh.
/anh có sai?:
anh không gọi điện: bởi lúc nào anh cũng muốn gọi điện để nói chuyện với Em - nếu cứ gọi, chắc anh sẽ làm phiền Em đến bực mình ấy. Anh còn nhớ, anh nạp thẻ cho Em, đủ để anh biết Em dùng trong khoảng bao lâu thì hết số tiền ấy.
- anh không gọi điện cũng bởi anh sợ nghe tiếng Em anh yêu quá mà chạy ù đến, chả biết ất giáp gì, nói yêu Em hối hả trong hơi thở - để rồi Em chỉ bằng 1 cái khoát tay kèm theo 1 từ nói "đi về đi!" - là xong!
những lần như vậy, anh sợ, những lát cứa vô tình vô hình, có thể Em biết mà cứ làm, có thể Em không biết: nhưng nó làm anh đau.
dù sao, anh không hối hận khi làm một điều gì mà Em nhận: bởi anh sợ NẾU MÌNH KHÔNG LÀM THÌ NHỠ RA.. THÌ SAO?!
anh không nhắn tin chúc ngủ ngon bởi anh sợ đã có ai đó làm việc ấy thay anh rồi
anh không nhắn tin chúc một ngày tốt lành - như trước, bởi anh cũng sợ ai đó làm thay anh rồi
khoảng thời gian này những điều ấy cứ khiến anh khựng lại
/nhưng
Em có biết: ban ngày:
anh gạt mọi điều và cứ nhắn đến Em đó là gì:
sự tự trọng ư? anh tự chà đạp lên chính bản thân
sự tự tôn ư? anh cũng chả coi mình có điều ấy trước Em nữa
sự xấu hổ với ý nghĩ: mình cứ làm phiền Nàng ư? anh kệ thôi/ bởi anh sợ anh không còn cơ hội nào nữa.
nhân phẩm của mình trước Em ư, khi Em chỉ nhắn tin ngắn gọn trước mỗi lời của anh "K", "k thik", "Bận", "K rảnh", cả sự im lặng không trả lời nữa : - anh ra sao với những điều ấy, khi nhận những điều ấy: có đau chứ/ nhưng thà anh nhận điều ấy từ Em còn hơn sau này, hoặc mãi mãi anh không còn được nhận "sự đau" ấy nữa ___________ anh sợ không còn nữa: vây là anh cứ làm thôi! có hề gì.
như hôm nay: khi Em ra mở cửa, Em giật thột, vì anh đứng ngay đó: rồi 2 đứa đi 1 vòng trong khu: anh như đứa trẻ bên Em, nhưng thật sự anh sợ Em ạ!: sợ không còn được những bước chân đang như những nhát chặt, cắt dần mọi hi vọng về cuộc hẹn sắp tới của anh với Em: Em sẽ từ chối, bằng cách gì ư? đơn giản thôi: một tin nhắn hờ hững "K", một sự im lặng (như anh đang chờ tin nhắn của Em đây) chẳng hạn! - Em hoàn toàn có thể làm, và làm được, bất kể anh đang ra sao, như nào, đã thế nào, đã làm gì, có ra sao, sau này, ngày sau, mai đây... sau mãi nữa, cũng vẫn vậy: .
và
lúc này
thật sự anh đang sợ
điều ấy sẽ thành sự thật
: Em đang ghét anh mà im lặng gần như tuyệt đối tự lúc chúng mình đi bên nhau đến giờ (2 tiếng rồi)
: anh đã làm và đang chờ
: biết sao
: đó là sự quyết của Em
: như thế, như một câu trả lời - cho tất cả!
- . . . - . . . : có lẽ Em sẽ quyết bằng 1 từ : vĩnh viễn im lặng (cho việc anh quay lại với Em!)
ừ!
sự xấu hổ ư? anh cần gì nó khi anh biết, mọi điều anh đáng phải làm là cho Em, hướng về Em.
Em có biết vì sao anh cứ nhắn tin cho Em không?
Em có biết vì sao anh cứ nhắn tin theo kiểu nói chuyện như không có gì đang xảy ra giữa chúng mình không?
Em có biết vì sao anh nhắn tin kèm theo một sự thể hiện nào đó mà cố giấu nỗi buồn đi không?
Em có biết sao anh nói nhớ mẹ và R không?
Em có biết vì sao anh gọi tên chòm sao của Em không? (anh gọi thế bởi anh biết sau này, rất có thể, khi nhớ Em, anh chỉ biết nhìn lên trời và tìm chòm sao ấy)
Em có nhận ra anh nhớ Em hơn tất thảy mọi tin nhắn anh đã nhắn cho Em trong ngày: 1 giờ chiều ư khi Em đang ngủ, 2 giờ chiều ư khi Em dậy và chơi với các nhóc tì, 3h sáng khi Em đang ngủ, 5h sáng khi Em chuẩn bị dậy - tất cả... - mặc dù Em chả biết, Em biết, Em ghét, Em không trả lời, Em hờ hững, Em cay nghiệt, Em vui 1 chút như một sự ban phát phần thưởng cho trẻ con, Em cự tuyệt ...tất cả/
Em có thấy đáng lẽ, với những điều như Em làm với anh, đáng lẽ anh phải dừng tất cả lại: không nhắn tin, gọi điện, hẹn gặp, cố gắng hẹn, cứ nhắn tin bất kể Em đang ra sao
Em có nhận ra mỗi tin nhắn đến với Em là anh thật sự run khi ấn nút gửi
Em có thấy anh cố tình nhận từ Em sự từ chối (lúc Em nói "K" trước lời đề nghị của anh, hoặc Em nói "Bận", hay khi Em im lặng...): bởi anh cần nhận được những nhát cắt của Em qua những tin nhắn khiến anh đau như vậy: anh cần - Em có hiểu - anh cần mình được đau trước Em, cần đau khi nhận tín hiệu đau lòng từ Em.../ mà đáng ra người ta phải chạy trốn, chối bỏ, hay phản ứng lại theo cách gay gắt nào đó: nhưng không, anh nhận.
Em có thấy hôm nay, bên Em, anh không biết làm gì bởi vì muốn quá nhiều mà không biết làm gì trước tiên để Em hiểu anh muốn chui tọt vào trong con người Em, Em nhốt anh trong cơ thể Em, để anh không đi đâu nữa, anh tình nguyện trong lồng ngực Em, để đi đâu Em cũng có anh ở trong: anh sẽ lục cục như nhịp đập quả tim Em - chẳng hạn thế!
Gía mà Em hiểu anh muốn chui vào người EM biết bao nhiêu? nếu có 1 điều ước, anh ước Đô rê mon thu nhỏ anh bằng cỡ phân tử nào đó và anh được chui vào, ở trong ấy, không ra nữa, mãi mãi...
bởi
đối với anh
mọi điều anh làm
như thể là điều cuối cùng.
Em ơi!_______________________________________________________________________
